Đạo diễn Bùi Thạc Chuyên: Người trẻ và khoảng cách hiểu về hòa bình - Have A Sip #217 - podcast episode cover

Đạo diễn Bùi Thạc Chuyên: Người trẻ và khoảng cách hiểu về hòa bình - Have A Sip #217

Apr 18, 20251 hr 13 minSeason 1Ep. 191
--:--
--:--
Listen in podcast apps:
Metacast
Spotify
Youtube
RSS

Summary

Đạo diễn Bùi Thạc Chuyên chia sẻ về quá trình làm phim "Địa đạo". Anh kể về những khó khăn trong việc tái hiện sự chân thực của chiến tranh, những điều bất ngờ về sự đón nhận của khán giả trẻ, và những suy nghĩ về hòa bình và sự hy sinh. Anh cũng chia sẻ về cách làm việc với diễn viên và những yếu tố tạo nên thành công của bộ phim.

Episode description



#HaveASip #Vietcetera #Vietcetera_Podcast #HAS217

Đừng quên có thể xem bản video của podcast này tại: ⁠YouTube⁠

Và đọc những bài viết thú vị tại website: ⁠Vietcetera⁠

Yêu thích tập podcast này, bạn có thể donate tại:

● Patreon: ⁠https://www.patreon.com/vietcetera⁠

● Buy me a coffee: ⁠https://www.buymeacoffee.com/vietcetera⁠

Nếu có bất cứ góp ý, phản hồi hay mong muốn hợp tác, bạn có thể gửi email về địa chỉ [email protected]

Transcript

Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Để mọi người mình gặp lại một trong những đạo diễn phim rất là yêu thích của mình Anh Vui Thạch Triên Xin chào mừng anh trở lại 2 năm mà, hơn 2 năm Dạ, hơn 2 năm Và anh Phiên thì lên sóng vào đúng số 100

Bây giờ là số bao nhiêu? Số 216, 17 rồi đấy ạ Cùng việc cũng ghê à Dạ, cũng là một cái đường dài Em thì rất hay nói mọi người là hẹn gặp lại mọi người lần tiếp theo trong một dự án tiếp theo mọi người Cái cảm giác, cái sự gặp lại với anh Trinh là hơi... Với em là nhanh Bởi vì có lẽ cái cảm giác là... giữa những cái phim của anh hồi trước nó lâu nhưng lần này trong trước 3 năm là anh đã kịp có 2 phim

Cảm giác của anh bây giờ như nào? Có lẽ là nó chỉ thay đổi cách làm việc một chút Trước đây thì mình nói rằng mình cứ làm hết một phim này xong rồi mình bắt đầu với một phim khác Nhưng mà trong 10 năm vừa qua thì phải nói đúng là mình đã thử một cách khác, là mình đã làm 2-3 dự án một lúc. Có dự án phim tài liệu, có dự án phim chuyển.

Mình đã viết hai cái kịch bản cùng một lúc song song với nhau. Thì mình cứ mệt với cái này thì mình lại viết cái này. Thực ra cái địa đảo còn viết trước cả cái cho tàn dựng. cũng lâu đấy, viết từ năm 2014 nhưng sau đó 2016 thì xong nhưng mà vẫn còn quay đi quay lại để mà sửa rồi viết đi viết lại nói tóm lại là một cái kịch bản thì mình không thể viết không thể làm nhanh được Nó cũng phải 1-2 năm thì nó mới có độ suy nghĩ tốt. Bởi vì trong việc làm phim nó rất là cần sự khách quan.

Nó gần như là mình phải xây dựng một cái thế giới mà trong đó thì nó không chỉ dựa trên cảm hứng mà nó phải dựa trên những cái tính toán về mặt cấu trúc dẫn dắt rồi cấu trúc rồi tính cách đến các nhân vật rồi nhất là những bộ phim như địa đạo thì nó cần update về lịch sử về rất nhiều những chi tiết mình sau đó mình biết

Thành ra là để mà viết thì nó cần phải thời gian. Thế thì cũng may là trong quá trình mình đi tìm kiếm cái nguồn tài chính trong phim thì mình viết đi viết lại và sau đó thì làm cái phim cho thà giữa. Thời giữa thì cũng vậy, cũng phải viết đi viết lại rất là nhiều, khoảng 4-5 năm 对吧?真的吗? Khi mà xong cho tầng ở giữa thì lại có những cơ hội để có thể thực hiện được địa đảo. Thành ra mình cũng bất ngờ là mình có thể làm nhiều đến như thế. Trước đây là toàn 10 năm, 5 năm phim.

Cái đoạn này thì mình sẽ dừng khán giả một tí Đến đây là mọi người phải biết chắc là Mọi người hoặc là đã xem phim địa đạng rồi Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Nhưng mà anh cảm thấy thế nào khi làm xong Và ở cái thời điểm hiện tại này Cái ngày mà thì mình quay và phỏng vấn anh Triên Bây giờ đang làm 15, 14 tháng tư tức là so với cái lịch trường phim là đúng tròn sang ngày thứ 11 con số sáng nay em check 3 tiếng trước mà chỉ tính tối qua là 130 tỷ

Anh có số mới chưa? Không, chưa có Đợi hết một ngày lại có cái số mới Em biết là so với cái kinh phí của phim ấy thì nó vẫn còn một cái chặng đường nữa thì mới có thể hòa vốn Nhưng với đoàn làm phim Hoặc là với báo chí Người đang tung hồ là con số này cũng rất là quá Rất là ấn tượng Anh thấy thế nào? Cũng không nghĩ là

Cũng không nghĩ đến chứ không phải là không nghĩ. Cố gắng không nghĩ đến cái chuyện là chuyện doanh thu mà chỉ nghĩ là... Các nhà đầu tư cũng cùng với mình nghĩ là phải có nhiều người xem bộ phim bởi vì sau khi làm xong Mọi người xem cái bản dựng thì mình rất là vui khi mà một người cảm thấy nó có tinh thần, nó có một cái tinh thần ở đó. Cái đấy là cái quan trọng. nó cũng khá là độc đáo, nó khá là lạ, nó có một cái cảm hứng mà nó rất là tốt, nhất là vào dịp.

vào 10 tháng 4 năm 2025 là kỷ niệm 50 năm đất nước hòa bình thống nhất thì thì thực sự ra thì ngay từ lúc làm phim xong thì Các anh trong nhà đầu tư nói là thôi coi như thế này là thành công rồi. Hình ra mình cũng nhẹ lòng thôi, cũng không có gì cả. Và cái việc khán giả, đặc biệt là các khán giả trẻ thì mình thấy nó vui hơn, nó vui hơn nữa, rất là vui.

Em thấy tour ấy, tour du lịch chắc anh có đọc tin không? Tour du lịch cũng tăng vọt Cái đấy cũng là một cái độ lan tỏa Thế hấp dẫn thật Em xem phim, mặc dù đúng như anh nói là Cách anh tiếp cận với bộ phim lúc đầu là mình đều biết về nó Nhưng mà đến lúc mà Chắc anh làm phim anh còn cảm thấy còn em xem phim phải đi lại cái chỗ này Phải cảm nhận lại cái này Giống như mình bắt đầu biết nó một cách rất là rõ ràng Mình không chỉ thấy là ả di tích rồi

Em thấy mọi người viết những cái bài như khách Mỹ bất khóc Nhưng mà thấy khách Việt thì mình ở trên cái mảnh đất này Thậm chí mình đi qua sông Sài Gòn mỗi ngày Cái cảm hứng cho nó Rồi những cái xung quanh nó Nhưng có cái gì mà anh không ngờ đến Ngoài cái việc là Em biết là anh đã không quan tâm lắm Về doanh thu Hoặc là anh nói thẳng ra là anh không biết

Thì có cái gì bất ngờ nhất với anh sau khi hoàn thành cái phim này không? Bởi vì nó được tính toán khá là lâu Nó được chuẩn bị khá là kỹ và viết rất lâu nhưng có lẽ cái bất ngờ nhất trong quá trình biên tập bộ phim là mình không ngờ nó lại khó đến như thế rất là khó mình bắt gặp một cái thực tế của cái việc những người hiểu và những người làm bộ phim những người hiểu về bộ phim với khán giả nó ở một khoảng cách quá xa Cái sự nhận thức trong cái bộ phim này nó rất là khó khăn

Mọi người biết là ví dụ như chúng ta quay bình thường một bộ phim thông thường thì chúng ta quay bối cảnh cái nhà thì chúng ta quay bên ngoài cái nhà đấy. Sau đó chúng ta quay những câu chuyện diễn biến trong cái nhà đấy thì mọi người hiểu là đang ở đâu. Cái sự nhận thức của khán giả nó có một cái rất quan trọng là người ta bắt đầu phim, cảnh phim người ta phải hiểu là họ đang ở đâu. thời gian là gì không gian và thời gian và ai thì người ta mới có thể cảm nhận bộ phim

Nhưng mà rất nhiều dữ liệu trong phim này rất khó truyền tải đến hãn giả. Ví dụ như thời gian là mọi người không có biết lúc đấy là đêm hay ngày. Cái thứ hai là ở dưới đất chỗ nào cũng giống chỗ nào. Thế đâm ra về mặt nhận thức của khán giả là khó, rất khó. Mình không thể ngờ khó để như thế bởi vì bản thân mình là người làm, mình viết ra cái kịch bản mình bảo đây là hầm ngủ thì mình biết nó là hầm ngủ.

Mình làm thì mình cứ nghĩ là mọi người... Mình biết là mọi người khó nhận ra nhưng mình không ngờ nó lại khó đến như thế Cái thứ hai là trong một điều kiện vô cùng khắc nghiệt với ánh sáng Về bối cảnh như vậy thì cái việc mà để cho mọi thứ nó rõ ràng là vô cùng khó. Vô cùng khó. Là dùng đèn dầu hết đúng không anh ạ? Đèn dầu rồi đèn pin. Toàn bộ là dùng ánh sáng. Thực tế, tức là chưa bao giờ diễn viên diễn là yêu cầu là diễn viên phải biết cách tự chiếu sáng cho mình và cho bạn diễn.

Mọi người có lẽ không biết cái điều đấy nhưng mà thực ra là trong khi tập diễn viên là phải tập cả đèn pin, người cầm đèn pin là phải chiếu thế nào đấy. Chiếu dưới đây là sợ lắm đấy. Để cho nó có thể cho mọi người nhận ra được. Và chính vì cái chuyện nó gặp những cái vấn đề về nhận biết như vậy, nhận dạng như vậy là cái việc dựng phim là phức tạp vô cùng luôn. Mà câu chuyện cũng phức tạp. Câu chuyện mình muốn hướng theo cách làm, nó mang tính chân thực theo kiểu tài liệu.

Mình muốn cho khán giả cảm thấy thực tế nó diễn ra một cách rất là bình thường là thản nhiên Chứ mình không có tìm cách là quá nhấn vào cảm xúc hay là vào lý lịch nhân vật hay là gì cả Mình muốn kể một câu chuyện nó giống như là một cái sự thản nhiên Từ cái nhìn khá là thản nhiên về mọi chuyện Mình thích cái quan niệm, thích cái thái độ thản nhiên của người Củ Chi đối với tiến tranh

Đối với cái chết, thực sự họ phải thản nhiên như vậy thì mới có đủ dũng khí để chiến đấu trong từng lấy năm trong một điều kiện vô cùng khắc nghiện như vậy. Thì mình muốn là cái máy quay và cái nhìn nó cũng thản nhiên như vậy. Tất cả những cái chết thì nó cũng bình thường thôi. Không có gì mà phải phức tạp cả. Thế cho nên là nó sẽ có những cái khó khăn cho khán giả thiếu kiên nhẫn nếu mà thiếu tập trung, cần phải tập trung một tí để mà thực ra phải nhận ra.

Và mình cũng cố tình thay đổi rất là nhiều cách dựng phim để làm sao mà khán giả có thể hiểu câu chuyện một cách rõ nhất. Thì đấy là vấn đề. Và mình cũng khá bất ngờ khi mà nó khó đến như thế. Cái khúc hầm này nó phải khác của hầm kia Rồi chỗ này là đá, chỗ kia là đất đất cát, chỗ này là đất xét trắng, chỗ này là có dễ cây, cái này nó có nước, ví dụ những cái đường hầm bờ sông thì nó có nước, nó có nước láp nhép Còn cái đường hầm mà nó sâu ở dưới thì nó là đá ong hoặc là đá tảng.

Rồi những cái hầm trong nội bộ thì nó có những nhận dạng về màu sắc và chất liệu của cái hầm Ngoài ra thì mỗi một cái phòng, một cái căn hầm ở trong đó thì mình cố gắng để tìm ra những đặc điểm để mà người ta có thể nhớ được. Ví dụ như là cái hầm sâu nhất là cái hầm lớn của đội quân báo thì nó có ảnh Bắc Hồ.

Nó có một tảng đá rất là to và nước chảy tóc danh Rồi cái hầm để hầm họp nhỏ trên tầng 2 thì nó có lá cờ của trận xe phóng miền Nam Và cũng gài vào đấy những cái ký hiệu để nhận biết, ví dụ như cái hầm họp đấy thì bẩy theo luôn luôn có một con kỳ nhung, một con kỳ tôm. để cho nó vừa là bạn của Bảy Theo nhưng đồng thời người ta nhận biết đó đấy là cái hầm hầm họp nhỏ ví dụ như thế hầm bếp thì có thể dễ dặn dạng, nồi nêu xong chảo thì dễ nhận biết hơn

Thế nhưng mà đấy là vấn đề khi mà người ta không biết ngày hay đêm, không biết nó ở đâu. Thành ra người ta có những người thì cảm thấy rất là nhanh.

Nhưng có những người thì đã cảm thấy chậm Nó làm sao để giữ được một cái nhịp trong bộ phim Là một cái mà mình tính toán để làm sao để khán giả có thể theo dõi được Bởi vì khán giả chỉ cần điện thoại nhắn tin một cái là không kịp có thời gian hiểu cái chuyện gì xảy ra Thì đấy là một cái mà mình cũng thực sự lần đầu tiên bắt gặp một cái ca mà nó khó đến như vậy

Khó đến như vậy và phải nói nó cho mình rất nhiều kinh nghiệm trong việc là sau này. Nếu mà có một cái phim nào như vậy thì cũng cần phải cân nhắc rõ hơn. Nói là bất ngờ trong cái bộ phim này thì mình luôn luôn nghĩ đây là một hành trình mà nó rất nhiều điều không tưởng Nhiều điều không tưởng, không tưởng thứ nhất là đấy, nhưng chúng ta thấy là việc không biết làm như thế nào.

Lấy là cái một. Còn cái không tưởng thứ hai. Một bộ phim chính tranh cách mạng thì lại toàn là tiền tư nhân hết. Mà một số tiền rất lớn. Mình không thể nghĩ là mình có thể kiếm được từng lấy tiền cho vụ phim. Thì đấy là một điều cực kỳ bất ngờ. Điều không tưởng thứ ba là... Bộ phim Tư nhân đầu tiên được sự giúp đỡ rất là nhiệt tình của Bộ Quốc phòng. Đầu tiên là quán tuyên giáo dân vận Trung ương.

Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn Mình không thể tưởng tượng là mình có thể mượn được xe tăng rồi tất cả những thứ của bộ phòng cho mỗi bộ phim tư nhân Đấy là một cái điều mà nó rất là xúc động khi mà mọi người góp sức cho cái bộ phim rất là nhiều Vì nếu mà không có những cái đó thì nó không có sự chân thực trong bộ phim được Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

làm mô hình úp lên một cái xe tải cũ nào đấy để cho nó chạy thôi nhưng mà nó sẽ rất là dởm cái thứ hai là làm kỹ xảo thì không đủ tiền không đủ tiền vì kỹ xảo nó khó lắm Có tiền là một chuyện nhưng mà thời gian nữa. Kỹ xảo là cần ít nhất 2 năm để mà làm kỹ xảo không thôi. Cực kỳ kinh khủng. Và tiền thì chắc là toàn bộ cái phim của mình thì làm được 5 phút phim ký xảo là hết. Cái sạch không còn được nào. Nếu mà là cái thực sự là đến nơi nên trốn thì nó đắt tiền vô cùng.

Hình ra là những cái đó nó... nó làm cho bộ phim nó trở nên chân thực hơn và cái không tưởng bất ngờ cuối cùng là khán giả thực sự bất ngờ khi mà khán giả trẻ Các em các cháu rất cảm nhận rất là rõ cái tinh thần của bộ phim Các cháu nói lần đầu tiên cháu biết được cha ông đã chiến đấu và hy sinh như thế nào Và những cái đoạn làm cho mình rất xúc động nhìn vào mắt của các bạn trẻ

Hết phim rồi vẫn ngồi lại rất là lâu và khi mà trao đổi thì con mắt nó bừng sáng lên cái sự biết ơn Hòa bình mọi người đang hưởng và nhận thấy rất là rõ cái điều đấy. cũng gần với cái cảm xúc của mình khi mà làm cái bộ phim thì mình cảm giác mình và khán giả gặp nhau, nhất là khán giả trẻ gặp nhau ở cái cảm xúc đó. Đấy là một điều mà. Cái quan niệm của anh đã là bịa thì không bao giờ hay bằng thật rồi. Cái tính chân thật của anh trong cái cách làm phim nó...

Cái danh giới giữa phim, cái màn ảnh với lại cái thật mà đời thường thì nó vẫn là một cái art form, một cái hình thức nghệ thuật. Có một cái kỹ năng nào mà nó vẫn giữ được cái chân thực mà nó không bị em rất là mê phim tài liệu và em cũng nếu mà được chọn em sẽ chỉ theo đuổi phim tài liệu thôi nhưng mà rõ ràng là anh làm cả hai thì có cái danh giới nào giữa sự chân thực nó vẫn ví dụ trong đây mình nhắc đến những cái tình huống Bào Trì cũng nhắc nhiều một số hư cấu

Thì em không biết là cái định lượng bao nhiêu là đủ Vẫn đủ thật nhưng mà nó vẫn là phim Vì nó có một cái... Từ trước này mình vẫn làm theo cách như vậy Tức là mình coi sự thật là cái... Cái đời sống thật nó hay hơn là những gì mình làm Và quả thực là trong những câu chuyện của các cô, các chú kể thì nó có nhiều những cái thứ mà không thể đưa vào phim hết được, nó rất là hay, nó rất là hay. Và việc là mình phải lựa chọn những cái gì mình đưa vào.

Nhưng ngay cả cái việc khi mà mình mô tả cái sự thật ở trong phim ấy Cái mà danh giới các bạn mà mình nhắc đến đấy Đấy chính là cái việc mình kể cái câu chuyện đó với một cái sự khiêm nhường là mình không có nhấn vào những cái mang tính tính cảm xúc hay là những cái ghê giợn hay là những cái gì đó mà mang tính gọi là

Fisher là tính chuyện, tính kể chuyện kiểu làm quá lên hay là thậm chí là có 10 thì mình cũng không kể 10 mà mình chỉ kể 8 thôi tức là mình luôn luôn giảm cái mức độ mức độ tả, mô tả xuống Bởi vì mình nghĩ rằng cần phải kể nó với một thái độ

rất là khiêm tốn ở trong bộ phim thì tại sao lại như vậy vì mình dành cái 30% đấy cho khán giả khán giả nhận thức được cái câu chuyện trong phim nó thực sự nó người ta cảm thấy cái sự thật đấy nhưng mà người ta có cái hoàn chỉnh trong đầu người ta nó có thể là như này nó có thể là như này Chứ mình không muốn bắt khán giả phải theo mình. Tức là mình luôn luôn có cái độ lùi ở trong khoảng cách đối với cái bộ phim.

Cái đó thì nó tạo ra một cái sự là nó cũng rất là hay khi người nào bắt đầu cảm thấy cái sự thật đấy thì muốn xem lại. Và xem lại thì lại phát hiện ra những cái hay, phát hiện ra nhiều cái mới. Thế thì nó cũng là tài liệu đấy Một cái thú nhất của tài liệu là mình xem lần đầu tiên Và mình cảm thấy bởi vì đấy là sự thật hiển nhiên rồi.

và sau đó mình xem lần thứ hai, mình xem lần thứ ba thì mình đã nhìn thấy ở những đấy những cái hay hơn những cái ý mà những cái móc nối hoặc là những cái liên tưởng cho người xem nó thích hơn lần đầu tiên khi mình hiểu nó rõ hơn Thì cái phim cũng như vậy, cái phim này cũng như vậy. Tức là...

Có nhiều người nói rằng lần thứ hai xem thì thích hơn lần đầu tiên. Và lần thứ ba thì cũng phát hiện ra nhiều điều hay nữa. Thì đấy là một cái chất, cách là mình lùi lại, mình kể nó một cách chừng mực để cho tự khán giả. hoàn thiện nốt trong tí tưởng tượng của họ về sự thực Thì đấy là một cái mà mình nghĩ nó có tính tài liệu ở chỗ đó. Ngay cả việc âm nhạc cũng như vậy. Âm nhạc là cái phương tiện dẫn dắt cảm xúc một cái rất là mạnh liệt.

nhưng mà âm nhạc ở trong phim này nó cũng theo cái phong cách đi bệnh tức là nó phải nhất quán cái việc là nó không có nó không áp đặt cái cảm xúc cho người ta ví dụ như là nhân vật mà có đau thương thì không đưa những cái nhạc đau buồn cho kiểu gọi là đè lên khán giả để cho khán giả phải đắm chìm vào trong nó mà nó chỉ gợi nhét là nhẹ rất là nhẹ nó gợi lên và thậm chí nó nhiều khi nó phi giai điệu nó chỉ là những cái nét nhẹ

Hoặc là nó sử dụng những cái âm thanh, những cái bản nhạc mà nó hoàn toàn không có tính chất gọi là trói khán giả lại và dẫn đi như là những cái bộ phim hoàn toàn mang tính drama Thường như kiểu khác. Đấy là một cái mà mình thích cách như vậy. Và rất là mừng khi mà khán giả, nhất là khán giả trẻ, hiểu cái đó là cái mà mình cảm thấy.

Các bạn trẻ bây giờ bắt đầu xem phim rất là nhiều và bắt đầu hiểu rất rõ về mặt thể loại như thế này, thế này, thế này Cái này thì nên tiếp cận như thế này, cái phim này nên tiếp cận như thế này thì mình thấy nó rất là hay và mình thấy cái trình độ xem phim của khán giả Việt Nam càng ngày càng cao lên rất là nhiều và mình thực sự rất là mừng vì điều đó và chính đấy là điều bất ngờ nhất đấy nhất khi mà cái khả năng cảm thụ với ngôn ngữ điện ảnh của khán giả Việt Nam Đã ở một tầm mức rất là tốt

Lần trước có một khách mời của em có gọi là một trong những vấn đề quan trọng nhất của điện ảnh là phim trí, tức là cái khả năng về việc cảm thụ điện ảnh. Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn rất theo một cái drama, cái kịch tính đến mức độ mà hoặc là cả cái âm nhạc anh nói nó cũng kéo theo cái đấy. Em cũng hỏi thêm một cái bên cạnh âm nhạc thì anh có nhắc đến cái khí chất của diễn viên.

Anh cũng hay nói một cái câu mà em thấy rất là Tức là bình thường mình ăn bánh uống trà ít khi mình phải tỏ ra có khí chất Nhưng mà trong chiến tranh, trong những cái hoàn cảnh mà nó khốc liệt Thì nó phải thể hiện được ra Thì em không biết là trong các cái diễn xuất của diễn viên này Nó có một cái gì đó mà nó len lỏi trong đấy Mình phải tìm ra hay là Mình đặt họ vào để họ tỏa ra hay không

Cái phức tạp của cái câu chuyện phim này về mặt diễn xuất, nó đòi hỏi người diễn viên đúng là nó phải bộc lộ cái khí chất. Mình luôn luôn quan niệm là phi chiến tranh nó là một cái hoàn cảnh mà thực sự ra nó đẩy con người đến giới hạn, luôn luôn đẩy con người đến giới hạn. Nếu mà diễn viên, tất cả các diễn viên và bản thân mình cũng thế là sinh ra Thầy Bình.

Mình có thể tìm hiểu, mình có thể hiểu được về con người trong chiến tranh. Các bạn diễn viên cũng phải hiểu như vậy. Chiến tranh nó đẩy con người đến giới hạn của mọi thứ. của cảm xúc, của tâm lý, của bản năng. Và nó phải bộc lộ được cái đó Nó phải cho khán giả cảm thấy được cái sự thật đó Nó giống như là bi kịch cổ điển Chứ còn nếu mà chúng ta như diễn viên mà không có nghĩ gì cả, kiểu như là cứ như sinh hoạt đời thường thì không thể. không thể diễn tả được con người trong thời chiến.

Nhưng mà nó lại phải tự nhiên, nó phải rất là tự nhiên. Thì đấy là một cái khó. Thì mình nghĩ như thế nào? Mình làm như thế nào? Tất nhiên trong quá trình casting thì đầu tiên là mình phải tìm cái... Nói là cái khí chất cũng đúng là cái khí chất của diễn viên khi mà họ trình bày bản thân họ. Có người thì mờ, có người thì đậm hơn một tí. Nhưng mà phải nhìn thấy cái khí chất đó.

Hoặc là mình sẽ cảm giác có sự liên tưởng, liên tưởng có thể là tính cách hoặc là có thể là có một cái ngoại hình hay là có cái gì đó. Cái thứ hai là các bạn phải thực sự với phim này Thì một cái đánh giá về khí chất đấy nó cũng quan trọng là các bạn phải rất là...

Phải là hết mình, phải là hết mình cho dự án. Một cách thực sự... ở dự án này thì không có cái chuyện lấp lừng chạy show hay là gì hết kể cả những diễn viên vai nhỏ nhất vai phụ những diễn viên đóng du kích thôi là cũng phải đòi hỏi các bạn tập luyện, đòi hỏi các bạn giảm cân cũng phải đòi hỏi các bạn cống hiến thật sự cho dự án trong cả mấy tháng trời như thế các bạn sẽ cảm nhận được

cái không khí của chiến tranh bằng cách là các bạn phải hiểu cái môi trường quân sự cái việc tập luyện với nhau tập luyện quân sự nó cũng mang lại cho các bạn một cái cảm giác về thời chiến rất là Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn nhảy chiến hào phải đu thước và phải bắn đạn thật Cái việc mà cầm súng bắn là thật thì nó cảm giác kinh lắm. Nó sẽ có cái cảm giác về chiến tranh.

rất là gớm vì luyện tập như vậy nó cũng tạo cho con người cái cảm giác chuẩn bị cái thời gian khoảng một tháng các bạn tập ở thao trường như vậy nó rất là tốt Nó tốt ở khía cạnh là các bạn nắm được các kỹ năng về quân sự thì nó giúp cho các bạn.

Nó giúp cho các bạn trong cái nội tâm nữa Trong cái diễn xuất nữa Mọi người cùng ở với nhau như vậy Một đội du kích thì nó thân nhau Nó rất là thân nhau và nó biết nhau hết Nó gọi tên nhân vật thì nó không gọi tên diễn viên Và sau đó thì còn có một tháng trở về phim trường tập với cái set đấy, cái set nó đã làm xong nó làm xong 250m đường hầm như vậy và các bạn phải tập hàng ngày là phải tập mấy tiếng đi lại

Để cho một số những cái nhóm cơ nó nhóm cơ gọi là đi thấp như vậy để phát triển. Thực ra mình là không cái cơ nó không hoạt động đâu nhá. Con người có rất nhiều cơ là không bao giờ hoạt động cả bởi vì nó cũng rung đến.

chắc là nó quên từ thủa hồng hoang ngày xưa là người bò bò bò này nhưng mà giờ cái cơ đấy là không có hoạt động là cơ đùi với lại cơ lưng Thế là các bạn phải tập cơ đấy Đầu tiên là đi một vòng là thấy thở ra hồng hộc rồi Ngày sau là đi lại là quen quen sau đó phải mang súng theo liên tục trong cả một ngày tập ở phim trường là phải cầm súng theo, cầm súng thật rồi luôn đi lại trong điện thoại

Nó rất là quen thuộc rồi Một cái nữa nó giúp cho các bạn rất nhiều trong cái việc là chúng tôi đã làm được một cái set mà nó thực sự nó là một cái set gọi là set 360 độ Tức là hoàn toàn nhìn cái cảm giác, không gian đấy là không gian của địa đạo ngày đó. Nó rất là đẹp. Nó rất là đẹp. Và nó rất là sinh động. Mọi người cứ bảo là ngay cả cái việc này chụp ảnh cũng là tuyệt đẹp vì là nó rất là sống động

Và mọi người cảm nhận được cái ngôi nhà của họ, đồng đội của họ cảm nhận được không khí chiến tranh. Và sau đó thì chúng tôi bắt đầu mới tập tất cả những cái cảnh. để cho diễn viên hiểu tâm lý lúc đó đến đâu là đủ, đến đâu là thiếu, đến đâu là thường. Thì mọi người được tập như vậy thì các diễn viên kể cả những diễn viên mới lần đầu tiên đóng phim thì cũng cảm nhận được một cái rất là giỏi.

Thế đâm ra là khi mà chúng tôi vào quay là gần như các bạn ấy rất là bình thường, không có cái gì cả. Mọi chuyện diễn ra một cách rất là bình thường. Các bạn hãy đăng ký kênh để ủng hộ kênh của chúng mình nhé.

sẽ kinh khủng lắm và còn thật khi mà nó xong phim thì mọi người đều dành những lời đánh giá rất là tốt cho những diễn viên mà kể cả những viên vai phụ nhỏ nhất thì chăng nữa thì cũng đều cảm thấy là Các bạn thực sự đã sống, đã sống với nhân vật chứ không phải là diễn Thì đấy là cái mà mình nghĩ của bộ phim Tiếp em nhìn anh Quang Tuấn em không nhận ra. Anh ấy xuất hiện ngay đầu rồi nó cũng rất là tối.

Anh nghĩ vậy, anh trông cho tàn rực rỡ nhỉ? Anh sau đấy mới phát hiện ra là anh giảm thật mười mấy cân đúng không? Đúng rồi, mọi người đều giảm cân. Hồ Thú Anh, Quang Tuấn, kể cả Thái Hòa nữa cũng giảm cân kịch liệt. Và cái giảm cân đấy nó thực sự rất là tốt, rất là tốt. Mọi người thấy nhẹ nhàng hơn, mọi người thấy gần với nhân vật hơn, gần với nhân vật hơn, gần với cái tâm lý của thời đó.

Thực ra anh cũng chạm đến một cái thứ mà em cũng có tò mò Tại vì anh thấy Anh cũng nói rằng là Cái câu anh nói là không có ai thèm hòa bình như người Việt Nam Nhưng cái câu chuyện của giới trẻ, cái việc kết nối với hòa bình Em mới phỏng vấn một bác rất là lớn tuổi, bác 94 tuổi, thì em mới hỏi là sáng dậy thì cái cảm giác của bác như thế nào? sáng dậy cảm giác là ôi mình đang sống trong hòa bình. Em nghĩ là người trẻ rất là ít khi có cái cảm giác đấy.

Tại vì là mình đang có sẵn cái đấy rồi mình đâu có thiếu bao giờ đâu Để mà dịch cái câu chuyện hòa bình này nó có khó với anh Anh ngay từ đầu khi mà làm địa đạo anh Anh có nghĩ đây là một cái chuyện sứ mệnh quan trọng trong việc làm phim này Mình chỉ nghĩ rằng là làm sao đó để mình có thể

Mình có thể miêu tả một cách chân thực nhất về cuộc chiến đó. Cố gắng không né tránh tất cả những cái... những cái đau thương hay là những cái sự hy sinh mất mát những cái vấn đề thuộc về con người trong chiến tranh thành thật nhé với những câu chuyện mà mình nghe được cái chuyện lúc đó thì mình muốn chia sẻ cái câu chuyện thôi thế còn cái hệ quả của cái việc đó như thế nào thì sau đấy khi mà khán giả xem bắt đầu cảm thấy về chuyện là hòa bình, nó quý giá.

Thì thực ra nó ở đấy, nó không đi đâu cả, nó không có gì mới hết á. Không có gì là mới cả, nó là một điều hiển nhiên. Chẳng qua là các bạn trẻ thì thực ra thì mình cũng nghĩ tuổi trẻ nó có những cái vấn đề của nó, có rất là nhiều vấn đề. Mà của cái thời đại ngày hôm nay thì để mà các bạn ấy chú ý đến thế hệ cha ông đã chiến đấu và đã giành hòa bình như thế nào thì đây là một cái dịp tốt để mình nói chuyện với họ, mình trao đổi với họ về chuyện đó.

và các bạn thì cũng do là chắc là các bạn cũng ít các bạn rất là hiểu biết nhưng mà để mà kết nối trên phương diện cảm xúc thì cái bộ phim nó nói đến cái chuyện đó. Các bạn có thể đọc tài liệu nhiều nhé. Các bạn rất là hiểu luôn. Kể cả hiểu về Củ Chi, hiểu về địa đạo, hiểu về Sedaphon, hiểu về người Mỹ. Các bạn còn biết là súng dùng hồi đấy là dùng súng gì, rồi xe tăng là xe tăng gì.

Rồi nói chung là các bạn hiểu kiến thức rất là nhiều, kiến thức tốt lắm, kiến thức về lịch sử, nhưng để kết nối với cảm xúc. Thì cái phim nó có một cái đặc biệt là nó làm việc với khán giả trên phương diện cảm xúc Ở đây nó không làm việc trên phương diện lịch sử, lịch sử chỉ là cái cớ để nó đưa ra một cái nhìn, một cái nhìn thật sự gần nhất. với hiện thực ngày đó, với những con người ngày đó và những con người ngày đó họ cũng có cảm xúc

Họ cũng có những nỗi đau đớn của họ, họ cũng có những cái lỗi lầm của họ. Và thực sự mình muốn tái hiện những cái con người đấy, những con người bình thường đấy, chứ không phải là những vị Thánh. Thực ra ông bà mình cũng thế, cha anh mình cũng thế. Đấy là những con người mà với mình nó rất gần ngũi. Nhưng mà mình không hiểu những cái nỗi đau của họ. Mình không hiểu cái sự hy sinh của họ. Mình chưa kết nối được với họ về mặt cảm xúc.

Nó có thể đưa ra một cái đường linh như vậy đến khán giả Thì đấy cũng là một cái đặc biệt của nghệ thuật Tất nhiên nó phải có những cái sự thật Phải cho người ta tin rằng đấy là thật thì nó mới thuyết phục Em chỉ xoẹt ngang qua một cái ý là Nếu cái bộ phim này không hề được nói trước là phim về chiến tranh Anh nghĩ là kết quả nó có thay đổi gì không? Bởi vì em cảm thấy nó...

Cái chữ mà phim chiến tranh nó có một cái áp lực của nó. Thực ra cái cuộc chiến của người Việt Nam với các cái đế quốc to như vậy thì nó không phải là đánh nhau theo kiểu thông thường, cái quy ước theo kiểu giàn trận.

mà ở đây nó gần với một phim sinh tồn gần với một phim thảm họa tức là người Việt Nam trải qua những cái thảm họa về mặt của anh là ngoại xâm là một thảm họa ở đây những người du kích này đâu có thể tạo ra một cái thế trận gì đó theo kiểu chiến đấu với người Mỹ đâu mà thực sự ra mình đang tìm cách sinh tồn trong cái mảnh đất Và chính sự sinh tồn đấy, nó là cái sức mạnh, như bác Hồ nói, bẻ gãy ý chí xâm lược.

của kẻ thù. Mình không có đánh bại được nó. Mình không có nghĩ mình đánh bại được nó. Và mình bẻ gậy ý chí của nó. Nó không thể giết mình được. Và mình, cái sự gan lì của mình, cái sự kiên trì của mình Cái sự thông minh của mình trong cuộc chiến này. Bác Hồ luôn luôn nói đến thế.

chứ không nói lực, lực mình không thấy lực nhưng mà mình phải có thế thì chính cái câu chuyện về địa đạo là một câu chuyện rất điển hình về chiến tranh nhân dân về cái thế, mình dùng cái thế của mình cái thế mạnh của mình là cả một dân tộc kháng chiến để đánh đuổi kẻ thù xâm lực.

giống như chúng ta mình để chống cái nhà của chúng ta trải qua cơn bão trải qua một cơn bão và chúng ta tồn tại chúng ta không đầu hàng dù nó mạnh đến đâu dù nó khủng khiếp đến đâu thì cái thảm họa đấy nó sẽ qua đi và chúng ta vẫn ở đây thì cái đấy là một cái mà rất là cấu trúc của cái phim mọi người có lẽ không nên coi đến một phim chiến tranh để mà để mà mặc định trong đầu là sẽ có hai bên đánh nhau rồi lập công bắn chết nhiều kẻ thù rồi chiến thắng không có ở đây

chúng ta tồn tại được ở trên mảnh đất quê hương chúng ta trải qua một cơn bão lớn như vậy là chúng ta đã chiến thắng rồi cái chiến thắng ở đây nó nó có cái sự đau đớn và mất mạng rất lớn Bởi vì cho đến giờ câu hỏi là tại sao một dân tộc như dân tộc Việt Nam lại có thể Mình gọi là chiến thắng trong hoặc đối với người Mỹ. Tức là người Mỹ họ phải rút đi là mình chiến thắng thôi. Chứ đâu mình có phải đánh bại họ đâu. Mình có thể tiêu diệt toàn bộ lính Mỹ ở Việt Nam đâu.

Mình chiến thắng họ bằng cách là mình tồn tại. qua cái thảm họa đó và mình đứng vững thì đấy là 9 tháng trước, 9 tháng vẻ vang luôn Thì đấy là cái mà cái câu chuyện này muốn đề cập, cái củ tri nó đặc biệt là như thế, nó điển hình cho cái chiến lược, chiến tranh nhân dân mà bác Hồ và những nhà lãnh đạo cách mạng. đã đưa ra từ ngày đầu tháng chiến. Và đấy là cái câu chuyện mà mình nói đến. Thật ra mình nghĩ rằng mình bám rất sát vào đó, mình rất là...

Thì ra mình không có mặc cảm gì về chuyện chiến tranh hết Chẳng có mọi người đặt ra cho nó một cái mặc đích là như thế Thì nó khác đấy Cuộc chiến của Việt Nam nó là một cuộc chiến đặc biệt Nó là một cuộc chiến mà phải nói nó không chỉ dũng cảm, không chỉ yêu nước. Đấy là điều hiển nhiên. Nhưng nó còn thông minh.

Nó còn thông minh, nó còn gọi là chiến lược, nó chính xác và đúng đắn. Mục tiêu, cái mục tiêu đấy là mục tiêu không bao giờ thay đổi. Mình cứ nhớ mãi. Bác Giáp kể lại cái chuyện mà Bác Hồ... Năm 45, năm 45, 4 năm liệt dường sau khi mà... mà trở về từ Trung Quốc và kết nối được với những người tình báo Mỹ OSS mà ốm như thế là bác Giác đến để chăm sóc trong cái đêm này Bác Hồ mê man trước cả đêm cho người tỉnh dậy.

Bác Hồ nói một câu này. Thời cơ đến rồi. Dù có đốt cháy cả dưỡng Trường Sơn cũng phải giành được lực lập. Mà bác giác dẫn hết cả người. Thì phải nói là cái đấy là cái mà.

Mình phải đứng vững ở trong cơn bão Mình đâu có đủ sức để chiến thắng họ theo cách chiến tranh thông thường đâu Mình có cuộc chiến của riêng bản thân thì cái điều đấy là cái điều mình cảm thấy rất hay Em cũng xem, ví dụ em xem các cái phim thảm hiểm hay là trinh thám chẳng hạn em thấy có thể bằng những cái chuyện, những kiểu tuổi thơ dữ dội hồi xưa, tức là cái nhóm dung kích, nó đứng kiểu là cách nghĩ ra mình bẫy

quân thủ bằng một cái quả bưởi nó được đun nóng chẳng hạn để rụng răng cái con chó, những cái trí thông minh, những cái... Nhưng mà anh bây giờ ấy, khi mà trong năm phim của anh thì phim này là phim này anh tiêu tiền nhiều nhất cho này. Có rồi đúng không? Nhưng cũng là doanh thu cũng cao nhất cho. Thì đơn tính thôi. Phim của anh thì cao nhất cho chắc.

Anh cũng, tại vì anh đi theo dòng phim tác giả và nghệ thuật đúng không? Từ trước em thấy cái rất là hay là nó gặp ở đấy, nó cùng Anh không phải tiết chế theo kiểu là phải làm cho khán giả hiểu Nhưng mà đồng thời khán giả lại rất là hiểu anh Thành ra em nghĩ là có một áp lực mới nhé. Phía bên ngoài mọi người, em thấy mọi người tung hồ bắt đầu anh.

Mang điện ảnh chân chính trả lại Đến đoạn này anh sẽ ảo lục đúng không? Mình không nghe nữa là thôi Đâu có quan trọng gì đâu Nhưng những đoạn này là anh không nghe không thể không biết ạ? Không nghe không biết Thực ra thì mình đang tìm cách để bắt đầu... Thực ra phim xong rồi thì chỉ có một cái mà mình nghĩ là phải làm trong bây giờ thôi là phải quên, quên nhanh Anh vừa dựng cái gì ở ngoài kia đấy Anh đang dựng pin gì mà Đang làm một cái khác Đang cố gắng làm một cái khác để mà

Để mà quên nó đi Thế còn... Bên phim này dành cho khán giả rồi Nó nằm trong đời sống của khán giả rồi Thành ra là mình không... Không nhưng mà tại sao ạ Nếu mà anh Ở một cái vị trí mà mọi người nhìn thấy anh Nó cũng rất là xứng đáng Tại sao anh phải Như đấy là việc của mọi người Nhưng anh Anh có bị cái cảm giác là nếu anh

Anh sẽ, em nói đùa nha, anh sẽ xa ngã nếu anh Anh được tung hộ không? Cái đấy nó không, cái xa ngã thì nó là một chuyện mà nó sẽ làm cho mình cảm giác đặt ra thêm nhiều chướng ngại cho mình nữa Từ trước thì mình luôn nghĩ rằng là cái quan trọng nhất của người làm phim là làm phim Thế còn những cái thứ khác thì nó đến thì nó đến mà nó nó không đến thì đấy là trời sắp đặt thôi. Cái đấy là quà, quà của Thượng Đế.

Mình bắn khoăn về chuyện đấy nhiều làm gì Mọi người khen thì vui thôi Nhưng mà vấn đề là cái việc của một người làm phim chuyên nghiệp phải làm phim Và làm sao đó để có một cái chân đứng làm sao cho nó tốt nhất trong cái việc là sẽ tiếp tục Chứ còn nếu mà mình dừng lại thì để mình nghe những cái lời khen đấy thì mình sẽ không đi tiếp được. Bởi vì nó hay quá, nó sướng quá, nó vui quá. Thì cũng hay nhưng mà cũng phải nghĩ những chuyện là... Không như thế lâu được.

Cố gắng là sẽ Làm cái gì mới Làm cái gì cũng được Nhưng mà sẽ làm cái mới Nhưng anh đã bao giờ bị như thế chưa Hay là do anh đã nhìn vào một số Những cái gì đó mà khiến cho anh nghĩ rằng là mình sẽ bị dừng lại, mình sẽ bị chậm lại nếu mình nghe nhiều lời khen.

có một giai đoạn rất là khó khăn với mình khi mà mình hồi mình sinh viên tức là không phải sinh viên mà làm cái phim ngắn đầu tiên Phim ngắn Quốc xe đêm Hồi đấy là Việt Nam là Mình được làm cái phim đấy là quay bằng phim nhựa Thậm chí là còn làm mấy một cái Quy trình rất là cũ

Rất là thô sơ Sau đó thì mình có một cái may mắn là có được tài trợ để mình có thể làm cái hậu kì cái phim đó ở Pháp Và sau đó thì cái phim đó được đi can Kiểu như một thằng bé mà đá đội bóng làng ấy, đá bóng bưởi ấy Xong tự dưng lại được lên đá đội tuyển thì nó nó như kiểu nó cứ lăng lăng cái thứ hai là nó Mình bắt gặp một cái hệ thống sản xuất và bắt gặp những khán giả cao cấp ở trong những lươn phim lớn như vậy. Và mình rất là khó tìm cái đường này.

Bởi vì sao? Bởi vì ở Việt Nam thì không có nền sản xuất là tham dự những cái lớn phim lớn như vậy xong rồi còn có cả giải để giết các thứ nữa tự nhiên nó đặt ra một cái ngưỡng mà nếu mà mình cứ nghĩ đến cái đấy thì mình sẽ không thể làm và cũng loay hoay đến tận 5 năm để nghĩ rằng làm cái gì

Chính vì cái bài học đó Thành ra là mình mới có cái sự đề kháng với những cây những cái giải thưởng cũng như là những cái tung hô như vậy vì thực ra không phải là không thích mà là nó sẽ không có tốt cho cái việc là tiếp tục đi Tiếp tục như thế nào? Thì đấy là cái mà... Bởi vì nó không có giúp gì cho cái việc là chúng ta phải tiếp tục. Không còn động lực để đi tiếp nữa. Bởi vì mình sẽ đặt ra những cái ngưỡng mà mình khó vượt qua.

Và thực sự ra thì cũng có cách để mà phải tìm ra cách để mà vượt qua. là phải làm cái mới là phải cho nên mình suy nghĩ rằng là thực sự ra Cái cuộc sống nó hấp dẫn hơn nghệ thuật Cũng là ý là hãy lăn vào cuộc sống đi Hãy mở mắt ra mà nhìn cuộc sống Vì cuộc sống nó mới có những cái giải thưởng đáng giá ở đấy Những cái giải thưởng đáng giá nó nằm ở cuộc sống Nằm ở những cái câu chuyện mình khám phá ra Nằm ở những cái con người mà mình khám phá ra Thực ra trong giai đoạn khó khăn, lúc sáng tạo

Thì đấy mình sẽ đi đến một cái vùng đất nào mới và sẽ nghe những câu chuyện mới Và đấy mới thực sự là những cái giải thưởng mà là quan trọng Vì nhờ những cái chuyện đó thì mình mới Mình mới có cảm hứng để có thể làm Cái mới Còn những cái đã qua thì nó nên để Như anh ngồi nghĩ rất lâu, chờ đến ngày làm nó Trong đấy thì chỉnh sửa Rồi nó liên quan đến sự mơ mộng Rồi nó liên quan đến việc là Câu hỏi lớn nhất là có tiền để làm không Nhưng mà trong lúc anh đang mơ mộng và viết ấy

Làm thế nào để anh giữ được sự kiên định là anh biết anh sẽ làm cái này? Hay là nó luôn có chuyện 50% là có thể cái dự án anh không làm? Biết ngay mà Nó còn hứng thú thì nó tiếp tục Cái đấy nó là thụ động nhưng nó không phải chủ động Chẳng ai mà để gọi là

Mình phải uống thú với cái này, không có chuyện đấy. Cũng như không ai nói là mình sẽ phải yêu cô gái đấy chẳng hạn không có chuyện đấy. Đúng không? Tức là cái đấy là cái mình thủ động trong cái chuyện đấy. Tức là những cái dự án mà... địa đạo là một trong những dự án mà nó để lâu nó vẫn tạo ra một cái hứng thú rất lớn đấy là cái đặc biệt vì chắc là Chắc là mình cảm nhận được cái câu chuyện đấy nó quá đặc biệt, điển hình cho một cái câu chuyện lớn của dân tộc.

có lẽ mình cảm thấy mình đứng ở trong đó mình có một phần ở trong đó một phần của cái dân tộc mình một phần của cái cuộc chiến cuộc kháng chiến quá dài của dân tộc một phần của những cái đau thương mất mát mà dân tộc mình phải gánh chịu trong từng đấy năm. có lẽ là như vậy bởi vì Gucci nó điển hình Nó không phải là kể chuyện về một trận đánh, nó không kể chuyện về một vài người.

Cách mà một dân tộc có thể đứng vững, nó làm cho mình kích động một cách kinh khủng. Cho dù mình không làm thế này, nhưng mình đã mấy lần có tiền nhưng mà không làm được. Nhưng mà cái điều đó nó không có nghĩa gì cả. Bởi vì mình sẽ phải... Lúc nào đấy mình sẽ phải làm nó. Thế đấy là một cái mà nhất định làm phải như thế. Bởi vì nó không khác được. Và cái đó thì mình không thể nào mà tự nghĩ ra được mà nó phải có sự tác động. Hãy đăng ký kênh để ủng hộ kênh của mình nhé.

yêu hòa bình và biết là cái giá trả cho hòa bình. Thành ra là mình rất là biết cách để làm sao mà cố gắng để có hòa bình. Thì cái câu chuyện này cũng là một câu chuyện mà mình rất là thích cái kết của phim khi mà để có được hòa bình thì không phải là không chỉ bằng chiến thắng và phải tha thứ cho kẻ thù, phải thực sự tha thứ cho kẻ thù. Thì đấy là cái mà muốn có hòa bình.

Người Việt Nam mình, cái đấy nó nằm trong máu. Mình nghĩ là như thế. Người Việt Nam mình đánh nhau thì đánh nhau kinh khủng. Nhưng mà xong rồi là thôi. Là sẵn sàng bỏ qua. Quên. Mình không thù. Dân tộc mình phải nói thực sự rất là biết điều, rất là biết. Trong lịch sử thì những kẻ thù, những kẻ xâm lược nó đến, nó đánh, nó rút chạy.

cũng gọi là tạo điều kiện để cho nó rút chạy và lại băng giao bình thường thì đấy là cái mà nó thành cái truyền thống của người thì chẳng qua mình nghĩ nó là một cái nghĩ rằng là người rất là hiểu cái giá của hòa bình nó cần phải có những cái gì Chứ bây giờ cứ cực đoan như kiểu một số dân tộc khác trên thế giới này gọi là thủ nhau, đánh nhau đến người cuối cùng thì không bao giờ có hòa bình cả, không bao giờ luôn. Dù có chiến thắng gì nữa chăng nữa thì không bao giờ có hòa bình cả.

Thì đấy là cái mà người Việt mình hiểu rõ Và có lẽ nó là một cái thời điểm Mình luôn luôn nghĩ cái ngày 30 tháng 4 nó là một cái thời điểm nó mang hòa bình đến đó là phước đành cho dân tộc thế thì nó cũng là một cái phước cho mình khi mà mình mình được có dịp để mình có thể kể cái câu chuyện đó kể một cái câu chuyện về hòa bình nó đáng giá như thế nào và các cha anh chúng ta đã phải trả những giá như thế này.

Thì đúng là chúng ta phải nhìn thật thẳng rõ vào cái hy sinh mất mạt đấy Nhưng trai chúng ta cũng là những con người chứ đâu có phải là những vị thanh Và sự hy sinh đó nó càng lớn hơn khi mà thực sự mọi người phải đánh đột, phải trả giá cho chúng ta. Và cái ngày hòa bình...

nó lay động không chỉ mình mà nó sẽ lay động tất cả mọi người thì trong đó thì mình mới có cơ hội để có được một số tiền để mình có thể sản xuất cái phim đó. Mặc dù trước đấy là... gọi là đi đâu thì mọi người cũng từ chối mà kể cả một trong những nhà đầu tư cho phim này cách đấy khoảng 7 năm là cũng từ chối nói rằng không tham gia vào những cái phim như vậy Thế nhưng mà gần đến ngày 30 tháng 4 thì tự dưng là nhạc đầu tư đó thì lại gọi cho mình và là mình sẽ tham gia vào phim.

Mình rất bất ngờ, mình rất bất ngờ Thì mình nghĩ là chắc là các cô chú của chị hi sinh Có một cái lây động nào đó thì mới có được cái chuyện đó Thì chị cũng cười, bảo ừ có lẽ như vậy Khi mọi người Mình nghĩ là mọi người có cùng với mình, chia sẻ với mình cái cảm xúc đó Chưa bao giờ mà người Việt Nam được hòa bình lâu đến như thế, dài như thế. Và đấy là một cái điều mà nó phức lành.

Em muốn với em cái đoạn kết rất là nhiều bất ngờ Nó rất là màu phim tài liệu Những nhân vật thật vào Thì cái này anh luôn biết là Nó sẽ là cái điểm kết của phim Ngay từ đầu mình nghĩ mình sẽ phải dùng cái đó Để là điểm kết của phim Những cái đoạn phim đó là những đoạn phim mà mình quay khi mà mình phỏng vấn các cô chú từ năm 2014 Hôm rồi đấy mình chẳng nghĩ gì cả, mình chỉ nghĩ rằng là Bù Chi nó như vậy thì mình phải giữ lại càng nhiều càng tốt những cái nhân chứng cho cái cuộc chiến

Và mình nói chuyện với các cô góp chú thì mình đặt cái máy quay, mình quay. Mình ghi lại thôi, mình ghi lại. Mình ghi lại và mình ở đây không phải là mình phỏng vấn có mục đích mà mình phỏng vấn theo kiểu lưu trữ. Mình muốn lấy tất cả những câu chuyện của bác phổ các chú còn nhớ được.

Và thật là có những câu chuyện rất là hay Và do mình bám dai quá thì đầu tiên thì... Mọi người còn e ngại, còn không hiểu là mình làm gì Nhưng mà dần dần thì các cô cũng rất là thoải mái và bắt đầu kể Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn thì nếu mà lúc nào đó mà có dịp thì chắc là sẽ dựng được một cái kim tài liệu về những cái nhân vật đấy và sau đó thì rất nhiều các cô, các chú đã mất một số các cô, các chú đã mất

Mà mình còn cái hình ảnh đấy, mình còn cái câu chuyện đấy. Ví dụ chú Nam Thuần trong phim là chú mất rồi. Chú mất sau khi mình phỏng vấn khoảng 3-4 năm nữa. Chú đấy luôn là người kể chuyện hay, rất là... Nó rất là con người, rất là con người. Và mình phải cảm nhận cái khí chất của những người thủ chi qua những lời nói nào. Nó như cái hơi thở, nó được lan truyền đến bản thân mình. Thì mình phải đưa cái đó lên phim, chắc chắn là mình phải đưa. Ngay từ đầu kết phim mình nghĩ là mình sẽ dùng.

Mình nói chuyện với mọi người, mình chia sẻ với khán giả Cái cảm xúc của mình. Đấy khi nhanh ra cuối cùng chú Đức bảo cậu về đấy thì cậu phải... cậu phải về lâu nhưng cậu về vài ngày thì cậu chả biết thiểu. Thì đấy là cái mà mình cũng cảm nhận. Mình cũng cảm nhận là mình phải nói cái điều đấy với khán giả, mọi người phải hiểu

Về dân tộc này, về cuộc chiến này. Nếu mình mọi người cứ loáng quáng, xem xem ớt hết thì cũng không hiểu gì cả. Đấy là cái mà mình muốn chia sẻ với mọi người, cái cảm xúc của mình. Nó biến, thực ra những thứ rất là giản dị Lúc đấy, cái cảm giác anh hùng nó xảy ra lúc đấy Rất là bình thường, xong rồi mình thấy khuôn mặt của họ hiện ra là những người thật Những cái chuyện mình nghe Mình tưởng là phim Rất là xúc động, mình cũng rất là xúc động

Xong em thấy bảo chị cũng khai thác về cái việc là Mối tình đúng không? Mà ngoài chỉ là tình đồng chí Đấy là hư cấu, hoàn toàn là hư cấu Nhưng anh cũng rất là như thế nào nhỉ?

Anh cũng mạnh dạn một số chuyện rồi. Không bằng chuyện các cô chú kể đâu. Nhiều chuyện các cô chú kể hay hơn nhiều. Mình làm ra cái đấy thì thứ nhất là mình cũng... Nó phải nằm trong một cái tổng thể chung Chứ còn các chuyện của cô, các chú Nó nhiều chuyện đặc biệt Thì mình cũng thấy là mình phải có trách nhiệm Nó đủ những cái điều Hôm nay tóm lại nhất là đúng là mọi người nói là

Không quan trọng đề tài gì, quan trọng xem nó bị hấp dẫn Em nghĩ đúng là nó cũng có thể với một số khán giả Cái mà em gặp khi mà mới vào em chia sẻ với anh Trên là lúc đầu tối em không biết nhân vật nào là nhân vật nào Nhưng mà có một cái kỳ lạ là khi mà mình không rõ, tại vì cũng nhiều nhân vật

Xong đấy, bọn em cũng phải học cái không gian Nên là em ngồi cạnh em, thỉnh thoảng bạn em Đâu thích người đấy là người náo ở trong đây, đúng không? Nhưng mà thành ra cái lúc mà họ họ chết ấy, nó lại có một cái hiệu ứng rất là khủng khiếp Mình sẽ hay nghĩ là mình phải biết rất là rõ về một nhân vật, về đời sống của họ. Lúc họ ra đi mình mới thấy đau thương. Thế nhưng nó có một cái sợi dây nữa. Có thể mình còn chưa rõ mặt họ mà họ đã biến mất rồi. Em thấy có những cái...

Thực ra rất nhiều những anh hùng, mình cũng cái cảm xúc chủ đạo là những anh hùng ở Củ Chi là những anh hùng vô danh. rất là thầm lạ những sự hy sinh của họ vô cùng thầm lạ có một cái chuyện là trong này thì những nhân vật chính thì mình đặt tên thì mình có thể gợi nhớ đến những người còn sống thì mình thay tên Còn những nhân vật mà phụ, thực sự là những nhân vật, là những đồng đội của chú Đức đã hy sinh rồi, mình đã thấy nó lục tạc, xấu lập.

là những tên, những liệt sĩ thật, những câu chuyện thật. của những liệt sĩ đó nhưng tất nhiên là hi sinh thì là một tình huống khác hoàn toàn khác nhưng mà mình muốn nhớ đến tất cả những người anh hùng vô danh như thế mình đặt tên cho nhân vật Thì đấy cũng là một cái cá nhân mình, mình thấy nó rất là hay. Nó có cảm xúc đối với mình, chia sẻ với mọi người là như thế.

Cái cảm giác về khi mà dựng lên những cái chết như vậy Thì mình cũng rất là muốn Tại sao người ta bảo không nhấn vào những cái chết đâu Bởi vì là thực sự ra mình muốn nó đúng như cái sự thật ở cuộc chiến đấy là những người anh hùng đấy thực sự âm thầm, âm thầm hy sinh, âm thầm ra đi, chỉ còn một cái tên ở trên.

trên cái bia đá ở đền Bến Dược cao vút rất tận trần mọi người đi 40 mấy nghìn cái tên Không có hình hài, không có ai nói nhiều về những chiến công, không có ai nhắc lại bởi vì thực ra họ là những người dân rất là bình thường. Và sự hy sinh của họ rất là đa dạng, rất là nhiều cách. và gần như là nó âm thầm như thế, nó khiêm nhường như thế nhưng nó tạo nên một cái, mình phải nói Củ Chi nó là một cái vai trò cực kỳ quan trọng trong cái việc là nó làm cho người Mỹ chạy

Thật sự là như thế. Nó giống như một cái rằm mở mắt. Không thể lấy ra được. Tức là nó cứ nằm ở đấy thôi. Và rồi chán rồi tốt nhất là không đánh nhau. đi về nói thật là như thế thì đấy là một cái mà nó không phải là một trận đánh gì cả nhưng mà nó cái sự gan lì cái sự lì lợn cái sự kiên nhẫn cái sự chịu đựng không ai bằng người Việt mình có cảm xúc vậy khi mình làm

Chứ mình không muốn đề cao một cái chết nó thành một cái nhấn vào những cái biểu tượng về cái chết. Bởi vì thực sự những người du khích thật của Củ Chi hi sinh qua anh biết gì đâu.

rất là ít người được biết đến rất là ít người được biết đến và có những cái hy sinh nó kinh khủng hơn là là mình tưởng tượng nhiều mà nó Em cũng rất là trân trọng cái việc mà anh để một cái khoảng trống cho cái suy tư của người ta Câu cũng câu anh nói là mỗi người sẽ có một cái bài học lịch sử của riêng mình Bởi vì nếu mà chúng ta thỏa mãn với cái sự tôn vinh cái chết Người ta khóc, người ta khóc

rất nhiều và sau đó thì chúng ta sẽ nhẹ lòng đi và chúng ta sẽ không nhớ gì nữa. Không, không phải như vậy. Nó ở bên trong. Nó phải nằm ở bên trong của mỗi con người. Người ta phải nghĩ đến cái chuyện. Nghĩ nên tại sao người ta lại âm thầm như thế, tại sao lại có thể gọi là vô danh như thế, có thể đơn giản như thế, những cái chết rất là đơn giản. Rồi sau đó thì cuộc chiến vẫn phải tiếp tục, vẫn phải tiếp tục, đâu có dừng lại được. Nên nhớ là số ảy là đến tận 8 năm nữa mới hòa bình mà.

Mà Củ Chi trải qua những cái trận, ví dụ như 6-8, 6-8, 6-9 là gần như là xóa rổ, khủng khiếp luôn. Cái sự hy sinh của năm 6-8, 6-9, 70, 71 thì khủng khiếp luôn. Khi nào nó cũng giới hạn phim nào nó có giới hạn chạm giới giới hạn thì khó mà cái phim mình đã làm phim chiến tranh bao giờ đâu mà cái nền sản xuất của Việt Nam này thì cũng là lần đầu tiên

Không phải mình đâu mà tất cả anh em làm phim thì đều phải đạt đến giới hạn, phải đẩy đến giới hạn. Nó đúng là một cuộc chiến thật sự. Từ cái việc tài chính đến cái việc tổ chức sản xuất cho đến cái việc... các yếu tố trong bộ phim, các thành phần đoàn làm phim. Nhiều bạn diễn viên bảo là sau phim này em thấy phim nào nó cũng nhẹ nhàng Nó dễ quá Nó thấy thoải mái quá Nó không có gì khó cả, vì thực sự là như này bị hành, kinh hành

Cái này hành nhất đấy. Không phải mình hành mà mình thấy là nó chưa được thì mình phải làm tiếp thôi. Nhưng anh, bây giờ anh nhìn lại, anh xem lại. Anh thấy anh có phải sửa nhiều không? Tiếc vùng hành thêm, phải hành nữa cơ. Thực sự ra thì mình cũng có những cái mình chưa ngừng được lần đầu tiên mà. Tất cả đều phải tìm tòi, đều phải làm những cái đầu tiên cả.

Thậm chí từ việc thiết kế những địa đảo rồi tạo ra được những hiệu quả trong... việc sản xuất phim tạo ra những hiệu quả về cháy nổ hoặc là về chuyện bom rơi Mình phải thiết kế ra một cái sàn dung để tạo ra hiệu quả của những chất bom. Nó đống nước động đất. Cái động đất của bom thì nó diễn ra trong một thời gian ngắn thôi, nhưng mà nó...

Cái tần số dung của nó rất là nhỏ, nó chỉ khoảng một phân, vân vân rưỡi thôi. Nhưng mà cái tần số nó rất lớn, tức là biên độ nó thì nhỏ, nhưng tần số thì rất lớn. Nó đến 150hz, thành ra là phải có một cái máy. một cái máy để làm cái dung đấy và phải thuê cả một người kỹ sư để mà thiết kế một cái sàn dung như vậy và đặt những cái xét lên trên Tức là anh em sẽ phải làm set 2 lần, 1 lần để quay và sau đó để cắt tất cả những cái đấy, đặt lên sản dung để tạo, để quay lại những cái cành bom nổ.

Thì nó mệt một cách khủng khiếp và phải thử miệng và những lần đầu tiên là rất nhiều thứ thất bại vì là lần đầu tiên làm cái anh kỹ sư kia đâu có phải là anh thiết kế cho điện ảnh đâu anh ấy là cũng là một người kỹ sư về cơ khí Anh thiết kế là sau đấy là rung như vậy, đòi hỏi rung như vậy thì thử xong rồi nó gãy cái nọ rồi nó hóc cái kia rồi nói chung là cũng phải thử đi thử làm

Rồi rất nhiều thứ phải chế, phải chế trong cái câu chuyện này, phải cùng nhau ngồi chế ra những cái ví dụ như là những cái việc mà sập hầm chẳng hạn, phải chế ra những cái thứ để nó mô phỏng cái bom nổ và nó sập hầm như thế nào Toàn những thứ lần đầu tiên cả. Rồi bạn biết rồi lịch sử, phim lịch sử cho nên là rất nhiều người sợ. Từ chối. Mười làm sau chạy mất. Sợ quá.

Sợ sai Tức là phải nghiên cứu Rất là nhiều thứ Mình phải tìm hiểu Xong rồi phải tổ chức sản xuất cái đó như thế nào Ví dụ như là rất nhiều thứ Em thấy nhiều người nước ngoài Nhiều ekip cũng nhiều người nước ngoài Thì bây giờ cũng thế, mình tìm hết Việt Nam không được thì bắt đầu mình phải buộc phải tìm nước ngoài. Nói thế về chuyện chi phí nữa rồi mình đâu có... đâu có nghĩ rằng là nếu mà người Việt Nam làm được thì mình sẽ mời người Việt Nam làm nhưng mà quả thực là trong có rất nhiều những

có những người Việt Nam thì vẫn làm được nhưng mà sẽ bận rồi những người giỏi thì thường là rất là bận họ làm những dự án khác rồi thành ra là Phải mời người nước ngoài làm Thực ra thì một cái ekip nước ngoài thì cũng chủ yếu là những bạn bè đã làm với mình mấy phim rồi Ví dụ như là dựng phim hay là

Âm thanh làm với mình mấy phim rồi quen biết nhau thì tiếp tục làm thôi chuyên ngành khác hiệu quả đặc biệt của khói lửa bom nổ cháy nổ chẳng hạn thì phải mới nước ngoài Cái đấy là những cái mà hồng thiếu ở trong điện ảnh Việt Nam bởi vì quay làm việc chiến tranh đâu.

10 năm mới có một phim chiến tranh thì sao mà ai người ta làm nghề đấy được chờ mình được với lại cái đấy nó đòi hỏi cái sự update của công nghệ rất là nhiều các bạn nước ngoài các bạn có thể làm được những hiệu quả cháy nổ mà nó giống như thật mà nó không nguy hiểm bởi vì cái này mình đặt ra cái yêu cầu về an toàn

Mà cái thứ hai là mình phải làm thật hết bởi vì là mình không có tiền để làm kỹ sẵn. Thế ra là mọi thứ là phải cố gắng càng thật nhiều càng tốt. Và gần như là tất cả các bộ phận đều... hai năm trước thì em có hỏi anh một câu xong anh cười vào mặt em đấy là kiểu lên hoang đảo mang theo sách gì bây giờ sẽ hỏi câu khác có một câu chuyện lịch sử nào mà anh sẽ làm phim tiếp theo Bí mật nhé Em có linh cảm nhé Linh cảm gì? Em có linh cảm anh sẽ về sâu sâu xa xa hơn Tức là ý là những thời xa xưa hơn.

Anh chỉ có nói đúng hay sai không? Không, không, không Chưa, chưa Không biết Mình rất là phục những người làm lịch sử xa xưa hơn Cái đấy nó kinh khủng phét ấy Kể những thời xa xưa hơn thì chắc là sản xuất nó phức tạp hơn Phim này mình cũng vậy đừng làm sản xuất nữa Thành ra là cái việc mà và có một chiến lược về sản xuất rất là quan trọng. Bởi vì mình làm phim chiến tranh nhưng mà phim này mình còn có thể góp nó lại được trong một quy mô nhỏ.

Và mình làm mọi thứ nó thật là tinh. Chứ còn nếu mà bây giờ mà vẽ ra một trận đánh lớn xong rồi thì mình không làm được. Cái nền sản xuất của mình, cái nền công nghiệp của mình nó giống như kiểu... những cái máy dập nó vẫn bé rồi những cái máy hàn nó nhỏ nhỏ nó không thể hàn được những cái cấu kiện khổng lồ không có phải mời phải đi có máy móc nước ngoài Nó khó ở chỗ đấy, nó giống như một nền sản xuất công nghiệp nặng.

thì chắc là những bộ phim lịch sử bây giờ mình tưởng tượng xem chỉ đơn giản ví dụ như là một cái bộ phim về thời nhà Trần Rồi nhà Trần thì có lẽ là sẽ đánh nhau cỡ khoảng trên sông Như Nguyệt Không phải là 500 diễn tuyển, một nghìn quân thôi, đánh nhau thôi, không phải là lớn. Một nghìn quân đánh nhau thôi, thì riêng người mà hóa trang cho một nghìn quân đấy.

Thì một nhóm hóa trang đấy mình nghĩ chắc cũng không dưới 50 người Nhưng nếu anh làm anh sẽ lại nghĩ ra một cách để anh làm Ừ không biết Anh lại khoanh vào một chỗ phải ước lượng được cái sức của mình nhé tất nhiên nó tùy kể câu chuyện gì Thì cái đấy là cần phải xác định cho đâu. Cái một trong những lý do mình thích của Chi, câu chuyện của Chi là mình nghĩ mình có thể làm được. Mặc dù là không biết làm như nào, nhưng mà có thể làm được. Có thể làm được. Lúc đấy là không biết là làm như nào.

Em xem cái đấy nhá, cái mô hình này, em thấy rất là phi bật hình luôn. Nó có một cái địa đạo ấy, em cảm giác cái... Cái độ thông minh và cái sáng tạo ở trong đấy nó giống cái... kiểu một cái sườn vừa hình, mọi thứ trong đấy. Cái mình thích nhất, cái set của địa đạo là cái mình thích nhất. Nó cho mình một cái trải nghiệm về chuyện tạo dựng bối cảnh rất là tuyệt.

Mình đặt mình vào cái vị trí của người nông dân ở Củ Chi đào cái địa đảo đấy Khi mà mình nghe những cái chuyện về đào địa đảo đấy thì mình thấy Rất là hài, nó có triết lý, phải có một nguồn lực, chỉ dùng những nguồn lực tối thiểu Nhưng mà lại phải rất hữu dụng. Và cái đó nó không có tổng công kinh sư, không có kiến trúc sư, không có vẽ, không có thước, không có gì hết. Mà chỉ là đúc kết kinh nghiệm 30 năm trời.

gọi là tránh bão bao nhiêu năm trời đục kết lại để có những cái đường hầm mà nó phải nói thực sự nó rất là con người rất nhân tính Mình rất là may mắn năm 2014 mình đã được chui xuống cái đoạn đường hầm mà nó chưa được làm, chưa được làm để du lịch. Đừng làm nguyên bản, nó còn những cái nhát cuốc, nhìn thấy những cái nhát cuốc, mà nó cong cong queo queo, dễ cây thì nó đâm ra, nó lồi lộng lộng, nó thiếp kiểu ngẫu hứng.

Xong rồi nó ngoằn ngoằn nghèo nghèo, nó không có thẳng đâu, nó khó đi lắm. Người ta đào, người ta cũng cố tình đào để cho nó cong queo, để nó chống đạn bắn thẳng.

đạn bắn hay là nói chứ có thể là đường chim bay đo tự điểm A điểm B thì ngắn nhưng mà người giúp ích cũng chỉ họ đau, mặt nghèo như thế này cái chiều dài của địa đạo cũng dài phết đấy nếu mà tính ra theo kiểu đo mét nó kỳ công phải nói cái người mình nó kiên nhẫn ghê gớm vì thực ra đấy là sống chết mà Mình phải đặt con người vào cái hoàn cảnh sống chết thì mới thấy là cái việc đó Nó nghĩ ra nhiều thứ mà nó thông minh

Đấy em thấy Thành Tram thích những cái chi tiết mà kiểu cảm giác chết đến nơi rồi và cái việc đầu tiên làm là đào tiếp đấy Tức là tay đi đào rồi Rất nhiều câu chuyện như thế Rất nhiều câu chuyện như vậy Để mà tồn tại Thôi coi như là em cũng nghĩ là cách làm của anh chuyên thì sẽ như kiểu có rất nhiều easter eggs cho khán giả Người ta sẽ phải xem đi xem lại để người ta lượng chi tiết Hy vọng là sắp tới sẽ có một cái director cut sẽ có một cái bổ sung thêm cho những cái bản dựng

Bắt đầu có khoảng cách, mình bắt đầu nghe sự phản hồi của khán giả. Có rất nhiều cái mình đã cắt bỏ đi Chắc là mình sẽ tìm cách để có thể có một cái bảng đầy đủ hơn cho mọi người Nó có nhiều chi tiết hơn và nó cũng kể câu chuyện đầy đủ hơn Thiếu thêm một lần nữa dạ? Kinh! Để cho những người nào thích thì đi xem lại Nó giống như là một cái cuộc trao đổi, nó sẽ càng ngày nó càng khám phá, mình cũng khám phá ra nữa. Thực sự ra như thế. Cảm ơn anh chị Hân nữa. Cảm ơn.

Cảm ơn Thôi em cũng không phải là người Em nghĩ là nhá Cái thời gian này việc đầu tiên em nghĩ là gì anh biết không Anh thuyên đợt này phải trả lời nhiều phỏng vấn đấy Trong khi anh chưa là người Anh cũng không phải là người thích Nên em cũng nghĩ là các cái tác phẩm của anh nó cũng nói rất là đủ Nhất là trong cái dịp đấy Nên là cảm ơn anh Triên Hẹn gặp lại anh Triên cho những ưu dàn tiếp theo Cảm ơn, cảm ơn Đi Minh Cảm ơn chương trình Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ngắn nghe, chia sẻ.

suy nghĩ của tôi về bộ phim Địa Đạo Mặt Trời Chúng Bóng Tôi dịp Vàng Huỳnh Tư. Nhưng mình nghĩ có thể là Kim đã chạy nước rút để vát sớm hơn. Mọi người nếu chưa xem những dịp lễ thì tranh thủ đi xem. Em nghĩ em chỉ nói với thầy đơn giản nên nó nhiều hơn là xem và ủ phim Cảm ơn anh Cảm ơn

This transcript was generated by Metacast using AI and may contain inaccuracies. Learn more about transcripts.
For the best experience, listen in Metacast app for iOS or Android
Open in Metacast